mẹ người vợ cả của tôi
Ký ức của người mẹ nhặt hơn 40.000 thai nhi: Những đứa trẻ hồi sinh từ "cõi chết" (bài 2) Hành trình 13 năm đi nhặt xác thai nhi, bà Đỗ Thị Cúc cũng đã đứng ra khuyên ngăn, giúp đỡ hàng trăm trường hợp có ý định nạo phá thai từ Nam ra Bắc. Không ít đứa trẻ ở
Người mẫu nói: "Chúng tôi nhận ra càng căng thẳng, càng khó có em bé nên cả hai thống nhất sống vui vẻ và thoải mái. Con cái là trời cho, không thể cưỡng
Trời rét căm căm, mẹ đi gánh rạ, tôi ghé vai gánh đỡ, mẹ gạt ra: "Chúng mày đang tuổi ăn, tuổi lớn, gánh nó lùn người xuống, vai bên thấp bên cao, sau này không lấy được vợ đâu!". Sinh nhật mẹ, con cái chẳng đứa nào nhớ. Hỏi mẹ có buồn không? Mẹ bảo, thời
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Trong mỗi chúng ta ai cũng có một người mẹ, để được yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ. Sự hy sinh cao quý của mẹ cho chồng con đã được vinh danh nhiều qua thi ca Việt Nam. Nhưng sự hy sinh của các bà mẹ, những người vợ lính Việt Nam Cộng Hòa VNCH, thì không có bút mực nào viết ra hết. Là một người con có mẹ là vợ lính VNCH, tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm về sự hy sinh của mẹ tôi và nhìn thấy sự hy sinh của các bà mẹ, của các bạn đồng cảnh. Với lòng thương yêu và trân quý sự hy sinh của mẹ, tôi đã ôm ấp trong lòng một bài viết về mẹ từ lâu. Sau khi ba tôi mất, nhìn thấy nỗi cô đơn và thương nhớ của mẹ đã thôi thúc tôi phải viết bài về mẹ. Bài viết này chỉ là câu chuyện nhỏ trong vô số những câu chuyện về các mẹ, vợ lính VNCH. Xin được dùng bài viết như một món quà gởi đến mẹ tôi trong ngày lễ Hiền Mẫu Mother Day của năm 2018. Xin cám ơn mẹ cho tất cả những gì mẹ đã đem lại cho ba và anh em tụi con. Qua bài viết này, tôi xin gởi một thông điệp đến các em tôi, các bạn tôi và các thế trẻ về hình ảnh của một người mẹ trong vô số những người mẹ, vợ lính VNCH, đã hy sinh cả cuộc đời cho chồng con. Cuộc đời của mẹ tôi đã gắn liền với thời chinh chiến ly loạn của dân tộc Việt Nam, mẹ sinh ra tại làng Tân Phú Thượng, quận Đức Hòa, tỉnh Hậu Nghĩa nay thuộc tỉnh Long An vào năm 1945. Theo lời bà ngoại tôi kể, ngôi làng nằm ngoài vùng kiểm soát của thực dân Pháp và trong vùng mà Việt Minh Cộng Sản VMCS hàng đêm đến cướp bóc. Quân Pháp thường xuyên mở các cuộc hành quân bố ráp, đốt nhà, và tàn phá mọi thứ. Ba, Mẹ, Tôi Biên và em gái kế Thùy. Mỗi lần như thế, ông bà ngoại phải dẫn mẹ và các dì chạy trốn trong lằn tên lửa đạn. Người dân trong làng bám đất không vì yêu thích Cộng Sản CS, mà vì là nơi chôn nhau cắt rốn và đất đai mồ mả ông bà bao đời để lại. Nhiều người đã bỏ làng, trốn ra ngoài vùng Pháp kiểm soát, thì bị VMCS ban đêm tìm bắt, giết và treo cổ ở đầu làng để răn đe thị chúng. VMCS sợ dân bỏ làng đi hết thì bọn chúng sẽ đói vì không còn gì để cướp. Không thể sống trong cảnh bất an, ông bà ngoại tôi đã dẫn gia đình chạy trốn, đi thật xa, và lên lập nghiệp tại vùng Gia Định, thành đô. Mẹ tôi đã trưởng thành trong nền giáo dục nhân bản của Miền Nam Việt Nam MNVN. Sau khi hoàn tất trung học, mẹ đã vào làm thư ký cho hãng tàu thủy xuất nhập cảng hàng hóa. Đó là công ty Khánh Phát tại Sài Gòn. Mẹ, cũng như các thanh thiếu nữ khác, đã trải qua tuổi thanh xuân đẹp đẽ của mình với những tình bạn và tình yêu chân thành. Nhưng chiến tranh khốc liệt ngày một lan tràn khắp nơi trên quê hương Miền Nam, bao lớp trai trẻ phải xếp bút nghiên, rời bỏ công sở và gạt qua những ước mơ riêng, lên đường nhập ngũ, cầm súng bảo vệ sự thanh bình và tự do của Miền NamViệt Nam. Mẹ đã chứng kiến những cảnh chia tay của những người bạn, người yêu, và người thân. Thiếu nữ thời mẹ đã sớm trở thành những người bạn, người yêu, và người vợ của lính. Mẹ cũng thế. Theo lời mẹ kể, vào một ngày thứ bảy của năm 1966, mẹ và người bạn gái tên Xuyến vào Tổng Y Viện Cộng Hòa thăm một người bạn đang nằm trị thương. Đến nơi, mẹ và dì Xuyến được biết là người bạn đã ra ngoài bệnh viện dạo phố. Mẹ và dì đang cất bước ra về thì cơn mưa ào xuống để níu chân mẹ và dì ở lại. Hai người chạy vô tránh mưa ở hàng hiên, bên trong là dãy phòng trị thương. Bên trong phòng, một thương binh lên tiếng - Ê tụi bây, bên ngoài có hai thiếu nữ đang đứng tránh mưa kìa. - Để tao ra mời các cô ấy vào đây nói chuyện cho vui. Một người thương binh khác lên tiếng. Mẹ kể, một người thương binh băng bó ở cổ đã bước ra khỏi phòng trị thương, mời mẹ và dì bước vào trong phòng. Khi bước vào trong thì mẹ gặp thêm hai thương binh nữa, một người bị thương băng bó ở tay và người kia thì băng bó ở chân. Mẹ và dì đã có dịp trò chuyện vui vẻ với họ, nhưng với mẹ tôi thì nhớ nhất câu trả lời, khi bà hỏi - Làm sao các anh bị thương vậy? Người sĩ quan trẻ bị thương băng ở cổ trả lời - Anh đi hành quân thì bị trâu chém. Trước khi chia tay ra về, mẹ và dì đã trao đổi địa chỉ với ba thương binh, có tên là Đường, Đăng và Quyền, để liên lạc sau này trong tình quân dân em hậu phương anh tiền tuyến. Nào ngờ, ngày Chủ Nhật hôm sau, một chiếc xích lô máy đậu bên ngoài nhà ông bà ngoại. Bước trên xe xuống là ba thương binh chống nạng dìu nhau. Mẹ kể, tiếng nổ inh ỏi của xe xích lô máy cộng với hình ảnh của các thương binh khoác trên người những áo trận hoa rừng đã thu hút sự chú ý của khu xóm, vốn thường ngày yên tĩnh. Sau lần gặp lại đó, mẹ thường gặp lại người chiến binh bị thương ở cổ khi ông về phép. Tình yêu của mẹ từ từ chớm nở với người lính trận này, có họ tên là Nguyễn minh Đường, sĩ quan của binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt, Quân Lực Việt Nan Cộng Hòa QLVNCH. Mẹ đã trở thành người yêu của lính. Ba năm sau, mẹ trở thành người vợ lính. Sau khi lập gia đình, ba mẹ tôi mua nhà ra ở tại quận 8 một thời gian. Nhưng vì ba tôi là lính tác chiến qua các binh chủng thiện chiến Lực Lượng Đặc Biệt rồi Biệt Động Quân của Quân Lực Việt Nan Cộng Hòa, quanh năm hành quân ở biên thùy, một mình mẹ phải sống quạnh hiu với đàn con nhỏ, nên ba mẹ đồng ý bán căn nhà và mẹ dọn về ở với ông bà ngoại. Như các người yêu và các người vợ lính khác, mẹ đã sống trong nỗi thấp thỏm lo âu về sự an nguy của chồng, trong niềm thương nhớ, và mong chờ cho ngày chồng về phép. Mẹ thay ba tôi, chăm sóc và nuôi dạy anh em tôi. Mẹ lặn lội lên những tiền đồn xa xôi thăm chồng và có khi mẹ dẫn tôi đi cùng. Có những lần đi thăm, mẹ phải lo âu chờ đợi trong tiền đồn, khi chồng vẫn còn đang hành quân giao tranh với quân thù. Mẹ đã hòa nhịp thở của mình với nỗi thăng trầm của cuộc chiến VN. Mẹ vui với những tin vui chiến thắng và được biết chồng bình an trở về sau một trận đánh và mẹ lo sợ khi biết chồng mình bị thương. Mẹ đã là chỗ dựa cho ba tôi trong việc quán xuyến gia đình, để ông an tâm, kìm chắc tay súng chống lại xâm lăng của Cộng Sản Bắc Việt. Ngoài chăm sóc gia đình, mẹ thay ba làm bổn phận người con đến song thân của hai bên. Trong thời chiến, hạnh phúc của người vợ lính quá mong manh và nhỏ bé, nhưng sự hy sinh của người vợ lính cho chồng con và người thân thì vô cùng to lớn. Sau khi Cộng Sản xâm chiếm Miền Nam Việt Nam, sự hy sinh đó còn tăng lên gấp bội. Sau ngày đen tối 30-4-1975 của dân tộc VN chừng một tháng, mẹ tôi hạ sanh đứa em gái út. Khi em vừa tròn 1 tháng tuổi thì ba tôi phải ra trình diện đi tù CS. Ba đi tù, để lại cho mẹ năm đứa con thơ 5, 4, 3, 1 tuổi và một bé sơ sinh. Trong cảnh nước mất nhà tan, gia đình ly tán, ba tôi, các bác tôi, anh họ tôi lần lượt đi tù CS, và cậu tôi tử trận trong những ngày cuối của cuộc chiến. Còn cảnh thương tâm nào hơn, già khóc và trẻ khóc cho một viễn cảnh đen tối của người dân MN, chết chóc và chia lìa. Vì quá thương con, thương cháu trong ngục tù CS, bà nội tôi lâm bệnh và mất vài tháng sau đó. Trong đám tang nội, không có người con ruột nào có mặt để đưa tang. Từ một phụ nữ chân yếu tay mềm, mẹ đã nén những đau thương, bước ra ngoài xã hội bương chải để kiếm sống cho gia đình. Sau khi cưỡng chiếm Miền Nam, Cộng Sản Bắc Việt CSBV đã vơ vét, tịch thu tài sản và cơ sở làm ăn của người dân. Mọi công việc, hãng xưởng lớn nhỏ điều tùy thuộc vào sự ban phát của chúng. Chúng thi hành chính sách kỳ thị và phân biệt đối xử lên người dân MN, nhất là với những gia đình có dính líu đến chế độ VNCH. Mẹ tôi đã không thể xin được một công việc hãng xưởng, vì bị liệt kê có chồng là sĩ quan cao cấp của QLVNCH. Mẹ đã làm nhiều công việc buôn bán như xe trái cây, xe thuốc lá, bán bánh kẹo, khoai, bán củi bó… vv và vv. Mẹ phải làm nhiều việc ngõ hầu kiếm đủ tiền lo ăn mặc và những nhu cầu học đường cho anh em chúng tôi. Có những lúc mẹ đi sớm về khua, anh em chúng tôi côi cút trong sự thiếu vắng cả cha lẫn mẹ. Có những lúc buôn bán ế ẩm, mẹ phải bán đi những vật dụng có giá trị trong nhà và ngay cả những nữ trang của mẹ để có tiền trang trải gia đình. Mẹ tần tiện từng ngày để đủ tiền mua quà gởi cho ba tôi, nơi ngục tù CS. Tuổi ấu thơ, anh em tôi quá quen thuộc với những món quà, mẹ gởi cho ba, như mắm ruốc, muối đậu, thịt chà bông, đường, và khô. Vào một ngày của năm 1979, mẹ cho tôi biết là mẹ và tôi sẽ đi thăm ba tôi ở trại tù ngoài Bắc. Với tôi, đó là một tin vui không sau tả nổi. Mẹ phải làm nhiều hơn và phải bán đi chiếc Honda Dam hầu có đủ tiền mua vé xe lửa, mua thực phẩm để đóng quà, và làm lộ phí dọc đường. Hành trình đi thăm tù thật là gian nan, với nhiều bất trắc và nguy hiểm. Sau 3 ngày 3 đêm ngồi trên xe lửa, gần một ngày đứng trên xe đò, và gần một buổi đi bộ, mẹ với những gói quà trĩu nặng đôi tay dẫn tôi tới căn nhà trọ thăm tù, nằm chơi vơi giữa vùng đất hoang vắng với những ngọn núi cao bao quanh. Ba tôi bị nhốt tại trại tù K3, Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh. Qua chuyến thăm ba này, rất nhiều hình ảnh, nhiều kỷ niệm và nhiều nhận thức đã ghi lại trong tôi, một đứa bé 9 tuổi, về nỗi nhục nhằn của người tù khổ sai, về sự vất vả của vợ con thăm tù, về sự nghèo nàn lạc hậu và bần cùng của người dân miền Bắc, và về sự dối trá và dốt nát của chế độ CS. Những nhận xét ấy đã mãi theo tôi, đã làm động lực thúc đẩy tôi tìm hiểu về thể chế Quốc Gia và Cộng Sản và giúp tôi tự vươn lên sau này. Sau khi thăm ba về, mẹ tôi lại tiếp tục buôn bán và làm nhiều hơn mới có thể sống được trong xã hội mà CS chỉ biết lo cho riêng chúng ăn no, mặc ấm, bằng cách cướp bóc và đàn áp người dân, mặc kệ cho sự nghèo khó và lam lũ của người dân. Người dân thì bị thiếu ăn nhất là bị chúng bắt ăn độn khoai và bo bo. Một năm, trừ ba ngày Tết, mẹ làm đủ 362 ngày. Làm việc quá cơ cực, ngày một mẹ càng gầy hơn. Đến một hôm mẹ tôi ngã bệnh vì lao phổi, do lao lực mà ra. Dù bệnh, mẹ không nghỉ, vẫn phải tiếp tục buôn bán hàng ngày. Không biết còn có bao gia đình khác vì quá nghèo khổ, khiến con cái phải bỏ học đi làm hoặc phụ giúp buôn bán để sinh nhai? Còn mẹ tôi, dù cơ cực đến mấy, vẫn gồng gánh, tần tảo làm việc sớm hôm cho chúng tôi được cắp sách đến trường. Ngoài việc thay chồng, nuôi dạy một đàn con nhỏ, mẹ còn phụng dưỡng ông bà ngoại và giúp đỡ anh chị em và những người thân thương của mẹ. Anh em chúng tôi ngày một khôn lớn trong vòng tay yêu thương và chăm sóc của mẹ và thiếu vắng hình bóng của ba. Chúng tôi sớm phụ giúp mẹ trong công việc bếp núc và buôn bán. Thương mẹ, anh em chúng tôi sống cần kiệm với những gì mẹ cho, dẹp qua những khao khát mơ ước của tuổi thơ và vươn lên trong học đường. Từ buôn bán nhỏ, mẹ hùn vốn với gia đình anh họ, mở gian hàng bán quần áo may sẵn tại chợ Bà Chiểu. Sau 10 năm tù, ba tôi được thả về sum họp với gia đình. Ngày ba về là ngày ngạc nhiên và vui mừng nhất cho mẹ và anh em chúng tôi, vì là ngày gia đình tôi mòn mỏi mong chờ và không được biết trước. Từ ngày đó, anh em chúng tôi thật sự biết và sống bên cạnh tình yêu thương và dạy dỗ của ba. Mẹ đã chu tất lo cho ba mọi thứ và nhất là lo cho ba điều trị những căn bệnh hậu chứng của những năm tù CS như phù thũng, đau bao tử, và gai xương sống. Mẹ còn an ủi và tạo điều kiện cho ba vui với gia đình, bạn tù, và người thân. Ba tôi đã phụ giúp mẹ trong việc buôn bán như đi bổ hàng từ các chợ lớn, như chợ Tân Bình hoăc chợ An Đông. Ngoài ra, ba tôi còn làm thêm việc bán lẻ và bỏ mối bia và nước ngọt đến các tiệm và quán ăn. Không có sự hy sinh của mẹ, chắc tôi đã không đạt được những thành quả trong học vấn. Năm 1988, tôi thi đậu vào khoa cơ khí, Đại Học Bách Khoa Sài Gòn, trong tổng số 140 thí sinh đậu “chính quy” hệ A bên cạnh 310 thí sinh đậu hệ mở rộng hệ B, phải đóng học phí. Khi nhập học, tôi mới biết là số sinh viên có cha là cựu tù CS như tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong hệ thống thi cử vào đại học ĐH của chế độ CS, chúng tôi bị phân loại vào nhóm 4, nhóm chót, nhóm cho những gia đình có dính líu đến chế độ VNCH, có cha mẹ đang bị tù chính trị, hoặc người thân vượt biên. Vì thế, chúng tôi phải đậu điểm thật cao và chỉ được nhận đậu với con số nhỏ, tượng trưng. Cộng Sản nhận chúng tôi vào Đại Học cũng nằm trong mưu đồ chiến lược của họ, nhằm chứng tỏ với thế giới bên ngoài là họ có thay đổi trong chiều hướng mở cửa kinh tế, để qua đó, họ đón nhận trợ cấp và đầu tư từ các nước, nhất là các nước tư bản giàu có, mà chế độ CS luôn tuyên truyền chê bai. Việc thi đậu ĐH của chúng tôi đã ít nhiều đem lại niềm vui và hãnh diện cho ba mẹ, cho thế hệ chúng tôi, thế hệ con em của chế độ VNCH. Chúng tôi đã đạt những điểm cao và xếp hạng cao sau các kỳ thi ở ĐH, cho dù tình trạng lộ đề cho “con ông cháu cha” của CS xảy ra ở mỗi kỳ thi. Để đỡ bớt gánh nặng cho mẹ, tôi đã đăng quảng cáo trên báo nhận dạy kèm và luyện thi ĐH qua các môn toán, lý và hoá. Tôi đã đi dạy học tại gia từ năm 1989 đến khi gia đình đi tỵ nạn CS vào năm 1995. Tôi rất vui là đã làm ra tiền phụ giúp mẹ và đã giới thiệu nhiều mối dạy học cho các bạn sinh viên đồng cảnh. Ngày gia đình tôi rời VN đi tỵ nạn CS là ngày vui lớn vì từ ngày hôm đó gia đình tôi sẽ thoát khỏi ngục tù lớn của CS, thoát khỏi cái chủ nghĩa xã hội vốn là chủ nghĩa cộng sản, được đổi tên hầu lường gạt những người nhẹ dạ đầy hận thù, phân biệt giai cấp, và kỳ thị. Hơn hết, tôi mừng là ba mẹ sẽ không còn phải vất vả bương chải trong cuộc sống và anh em tôi sẽ có điều kiện thăng tiến trong xã hội mới, tự do và dân chủ. Trong những năm dài tha phương nơi đất khách, mẹ vẫn luôn là chỗ dựa chính cho ba và anh em tôi. Ngoài việc quán xuyến gia đình, mẹ luôn đi bên cạnh ba tôi trong các sinh hoạt Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia CĐNVQG. Mẹ song hành với ba trong các buổi tiệc vui cưới hỏi, các buổi họp mặt hội đoàn và đồng hương, các buổi lễ tưởng niệm của VNCH và các Đại Hội Biệt Động Quân hàng năm. Mẹ góp phần công sức cho các lễ hội và tưởng niệm của các hội đoàn và CĐNVQG. Mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ba qua những cuộc giải phẩu, luôn thương yêu và chăm lo một đàn cháu nội ngoại. Cuộc đời của mẹ tôi là một trong vô số những cảnh đời bi thương của người mẹ, vợ lính VNCH. Đó là những cảnh đời của những người vợ lính là góa phụ trong cuộc chiến, là vợ thương binh VNCH, hay là vợ người tù “cải tạo”. Cho dù ở cảnh đời nào, các mẹ đã son sắt thủy chung với chồng, thương yêu và chăm sóc chồng con, thay chồng tần tảo sớm hôm nuôi dạy các con và trang bị cho các con một hành trang vào đời. Không biết có bao nhiêu người mẹ đã ngã xuống trên đường đi thăm chồng trong ngục tù CS, trên đường vượt biên tìm tự do, hoặc ngay trên quê hương VN khi mòn mỏi trông chờ ngày đoàn tụ chồng về từ các trại tù CS? Thương quá các mẹ, vợ lính VNCH. Dòng lịch sử VN sẽ sang trang, ngoài những trang sử nói lên hào khí anh dũng của cả dân tộc VN và nhất là Quân-Dân-Cán-Chính MNVN đã, đang, và sẽ còn tiếp tục đứng lên chống lại chế độ vô thần phi nhân CS, tôi tin chắc rằng sẽ có nhiều trang sử ghi đậm những nét hy sinh cao quý của các mẹ, vợ lính VNCH. Sự hy sinh của mẹ tôi cũng như vô số các mẹ, vợ lính VNCH, đã là tấm gương tiêu biểu cho thế hệ chúng tôi và hậu thế noi theo, đó là sự thủy chung, sự cam chịu những bất công, vượt lên những gian truân, tần tảo làm việc, chăm lo cho chồng con và nuôi dạy con cháu nên người. Không có sự hy sinh của mẹ, anh em tôi đã không có những gì mình có được ngày nay. Con xin đại diện các em cảm ơn mẹ. Không có sự hy sinh của các mẹ, vợ lính VNCH, thế hệ chúng tôi sẽ không có được những thành đạt ngày nay trên đất khách quê người, đó là những kỷ sư, bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ, nhà giáo, khoa học gia, chính trị gia, thương gia, nghiệp chủ… vv và vv. Nếu được, xin các bạn trẻ đồng cảnh hãy cùng tôi, nghiêng mình cảm kích và tri ân đến mẹ mình và tất cả các mẹ, vợ lính VNCH. Chúng ta hãy cùng hoài niệm về những hy sinh của mẹ, để càng yêu thương và chăm sóc mẹ trong tuổi xế chiều, bạn nhé! Bùi Tuyên Atlanta, 03/14/2018 Sài Gòn Xưa ===========
Chúng tôi đến với nhau sau 3 năm yêu và chờ đợi. Tôi sinh ra ở Hà Nội, tốt nghiệp cao đẳng giao thông nhưng vì nhiều lý do khiến tôi theo học tiếp nghành y ở Hải Dương. Ở đây, tôi đã quen và yêu vợ tôi bây giờ. Vợ tôi kém tôi 5 lúc ấy đang theo học kinh tế năm thứ 2. Tôi ra trường và về Hà Nội làm trước em. Khoảng thời gian xa nhau 2 năm chúng tôi vẫn vượt qua để có nhau như bây giờ. Mọi chuyện những tưởng chừng là êm ấm với chúng tôi khi mà bạn bè,đồng nghiệp họ hàng 2 bên đều ủng hộ. Tôi làm tại 1 bệnh viện, vợ làm ở ngân hàng. Chúng tôi có 1 cháu trai đầu lòng, về kinh tế cũng không thiếu thốn so với nhu cầu sinh họat của 2 vợ chồng. Những tưởng mọi chuyện cứ bình yên với vợ chồng tôi như vậy. Nhưng cuộc sống đâu như người ta mong đợi, khi mà sóng gió đã ập xuống chính tôi. Vợ tôi sau thời gian nghỉ đẻ đã bàn đón mẹ vợ lên trông cháu, vì mẹ đẻ tôi thì đau ốm thường xuyên vì bị thói hóa xương khớp, vợ chồng tôi thì đi làm tối ngày nên đó là giải pháp tốt nhất. Dù sao mẹ vợ cũng sống 1 mình tại Hải Dương, bố vợ tôi đã qua đời vì tai biến khi chúng tôi vẫn còn là sinh viên. Tôi cũng rất thương mẹ vợ sống 1 mình, lúc trái gió trở trời không có ai cũng khổ vì nhà có mỗi vợ tôi nên tôi đồng ý ngay. ADVERTISEMENT ảnh minh họa Mẹ vợ tôi năm nay mới 45 là người thành phố nên mẹ còn rất trẻ và hiện đại so với những người phụ nữ ấy. Cuộc sống của gia đình tôi cũng thêm vui và hạnh phúc khi có cháu nhỏ và bà ngọai. Bữa cơm hàng ngày cũng ấm cúng hơn trước khi mà chỉ có 2 vợ chồng mới cưới chỉ có điều chuyện sinh họat của 2 vợ chồng phải giữ ý rất nhiều khi có Mẹ trông cháu và thường ngủ rất khuya, dường như mẹ biết chúng tôi làm gì vì nhà chật chội, ban đêm tiếng động rất rõ. Nhiều lúc tôi thấy tiếng trở mình của mẹ ở phòng ngòai nhưng tôi không kể cho vợ nghe. Lẽ ra mẹ nên tìm 1người đàn ông để bầu bạn- tôi thầm nghĩ và cảm thông với mẹ vợ. Mỗi lần trực đêm ở bệnh viện về tôi giành thời gian chơi với con và tâm sự với mẹ vợ nhiều hơn để mẹ đỡ buồn vì chỉ buổi tối cả nhà mới đông đủ nhưng ăn tối xong vợ chồng tôi đã về phòng nghỉ sớm để mai bắt đầu ngày làm việc mới rồi. Còn mẹ là vẫn thức thôi. Mẹ vợ cũng rất vui khi thấy tôi ở nhà khi trực đêm về, mẹ thường nấu những món tôi thích ăn và thường nhìn tôi nhiều hơn. Tôi chỉ nghĩ mẹ chiều và quý con rể quá nên chăm sóc chu đáo thôi nhưng đến 1 hôm mẹ thổ lộ rằng, mẹ có cảm giác như đang chăm sóc cho chồng mình. Tôi đứng tim khi nghe điều đó nhưng có lẽ mẹ cũng mất đi cảm giác của 1người phụ nữ lâu rồi. Chuyện này tôi cũng giấu kín không biết chia sẻ cùng ai. Tôi cũng hạn chế những lúc ở nhà với mẹ vợ hơn, linh cảm cho tôi thấy điều gì đó không hay. Sau hôm nói điều đó với tôi, mỗi lúc tôi trực đêm về mẹ vợ ăn mặc những bộ đồ rất gợi cảm khi ăn cơm trưa với tôi, mẹ nhìn thẳng vào mặt tôi với ánh mắt mời chào nhưng lý trí của tôi vẫn chiến thắng. Nhưng kỳ lạ là tôi thích thú với điều đó, ánh mắt đó nhưng hình ảnh của vợ, con tôi lại làm tôi tỉnh táo và thực tại đó là mẹ vợ mình. Tôi kính trọng và thương mẹ. Nhưng tôi, lý trí của tôi không phải là kim khí tôi luyện,chuyện không hay đã xảy ra giữa tôi và mẹ vợ. Cũng vào 1 buổi trưa tôi nghỉ trực nhưng đi ăn cưới của 1 người bạn, tôi uống nhiều quá. Khi về nhà thì chuyện ấy giữa chúng tôi xảy ra. Tôi và mẹ vợ quấn với nhau và cùng tan trong nhau. Tôi bàng hoàng hối hận vô cùng, tôi có lỗi với vợ, con và chính mẹ vợ nữa. Chỉ duy nhất lần đó xảy ra giữa chúng tôi. Vợ tôi không hay biết gì, còn mẹ vợ như được sống lại một thời xa xôi. Tôi tránh mặt mẹ vợ suốt, gần như là không để cả hai có cơ hội ở riêng với nhau. Nhưng mẹ tôi dường như vẫn muốn thu hẹp khỏang cách ấy chứ không phải là 1 phút yếu lòng. Tôi đã có lỗi, tôi biết. Chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình nữa là vợ tôi. Nhưng giờ tôi không thể thú nhận. Vì tôi không muốn vợ tôi đau khổ nhưng mẹ vợ lại không buông tha cho tôi. Theo soha Truyện cười Bài thi lấy lòng cha mẹ vợ và số tiền để qua môn Nếu bị chó cắn thì đời chả còn gì mà tự hào nữa, chả nhẽ bỏ người yêu mà chạy. Mấy năm theo đuổi bóng hồng mòn mất 29 đôi giầy thể thao, tôi đã được nàng chấp nhận. Đời nào cũng thế, gái xinh có quyền có quyền chảnh, nếu đàn ông muốn thì phải chấp nhận thử thách. Quả... Tin mới nhấtChuyên gia tâm lý 4 đặc điểm thường gặp của đàn ông cực kỳ ích kỷ140448 12/06/2023Bản chất của con người là quan tâm đến nhu cầu của bản thân. Tuy nhiên, trong quá trình đạt được những mong muốn, nhu cầu của bản thân, chúng ta không thể bất chấp vì lợi ích của riêng mình mà làm ảnh hưởng đến những người xung tôi thất nghiệp bị cả dòng họ coi thường và cái kết hoành tráng sau 10 năm135919 12/06/2023Hôm nay tôi chính thức được bố mẹ chấp thuận cho giữ quyền quản lý chuỗi cửa hàng kinh doanh hoa quả. Đó là tâm huyết suốt gần 10 năm của bố, sau những tháng ngày vất vả bị coi thường vì không có nồi cơm điện khi biết tôi đòi nợ bạn của anh133950 12/06/2023Số tiền cho bạn chồng nợ quá lâu rồi, tôi không thể kiên nhẫn chờ đợi người ta tự giác mang tiền đến nhà trả nữa. Thế nên, tôi giấu chồng đến nhà bạn thân của anh ấy đòi cưới mẹ tôi chỉ mua được kiềng 5 chỉ cho con dâu mà nhà vợ tặng rể nhà 5 tỷ kèm điều kiện điếng người113949 12/06/2023Thật sự mà nói tôi định đến khoảng 30 khi có công việc ổn định và kiếm được 1 khoản tiền để có thể mua căn chung cư nhỏ thì mới đám thói quen âm thầm hủy hoại mối quan hệ vợ chồng cần tránh xa102503 12/06/2023Khi một trong hai người liên tục tỏ ra bất mãn và phàn nàn về những điều từ nhỏ tới lớn, họ bắt đầu khiến người kia mất tinh thần và cảm thấy mình không thể làm đúng điều gì. Dần dần, nửa kia dần xa cách đảm...102054 12/06/2023kinhthedothi - Ngày Minh được Thịnh dẫn về ra mắt gia đình, ông bà Lân không ưng ý cho lắm, nhưng là con trai duy nhất trong nhà và cũng đã bước sang ngưỡng ế nên nói như cách của ông Lân là có gái theo về là tốt rồi .Nhìn mâm cơm ở cữ của chị gái, tôi sốc đến mức phải gọi taxi đưa chị đi ngay vì không chịu đựng nổi chính mẹ ruột mình074737 12/06/2023Mẹ tôi là một người phụ nữ xấu tính. Tôi là con gái ruột của bà nhưng không sao chấp nhận được tính cách, ứng xử cũng như lời nói của chính mẹ mình. Bà đanh đá, chua ngoa, bắt nạt chồng conBiết vợ bị ngất ở công ty nhưng phản ứng của chồng khiến tôi đau lòng074527 12/06/2023Nói với chồng về tình hình sức khỏe của vợ, cứ nghĩ sẽ được lời động viên, nào ngờ, tôi lại bị mắng. Biết thế tôi im lặng cho đỡ phiền bạn trai cố thuyết phục, tôi vẫn giữ quan điểm không làm dâu074446 12/06/2023Tuy nhiên chúng tôi không quá rạch ròi và vẫn để cảm xúc tự nhiên đến. Trong thời gian này, anh ấp ủ nhiều kế hoạch khởi nghiệp, luôn nỗ lực và quyết tâm dù tài chính eo giặt hỏng chồng bắt vợ giặt tay, nhưng thấy "mùi lạ" trong nhà, anh cuống quýt xin thương lượng lại203855 11/06/2023Mệt mỏi với lối sống ích kỷ của chồng nhưng vì đã cãi nhau nhiều lần, anh chẳng chịu thay đổi thái độ nên tôi đành bơ đi cho nhà cửa được yên ổn, tránh ảnh hưởng tâm lý của sinh con đầu lòng ở viện, vợ trẻ đau đớn nằm nghỉ nhưng chồng liên tục bảo nhường giường để anh chợp mắt203042 11/06/2023Mới đây, một bà mẹ trẻ người Mỹ tên Lizzie đã chia sẻ lại câu chuyện đi đẻ đầy tủi thân của mình trên Tiktok. Chia sẻ này của cô đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm của các mẹ bỉm đêm mẹ chồng xông vào phòng cưỡng ép kéo con trai đi, bắt cả hai phải ly hôn chỉ vì điều này202751 11/06/2023Biết rằng không nên vạch áo cho người xem lưng, đăng lên mạng ắt bị chê cười nhưng nàng dâu không biết nên làm thế nào nữa nên đành cầu cứu cư dân bạc nhiều đến mấy mà thiếu đi một điều thì sẽ bị ghét bỏ và rời xa201234 11/06/2023Câu nói thật trần trụi nhưng nó rất thực tế. Đúng vậy, trong bất kỳ mối quan hệ nào, ai lại muốn gắn bó với một người không có sự chân thành, đúng không?Mâu thuẫn với mẹ chồng, nàng dâu bơ vơ nơi đất khách185704 11/06/2023Mâu thuẫn với mẹ chồng nhưng lại không chịu xin lỗi, tôi bị đẩy ra khỏi nhà. Chồng yêu cầu tôi suy nghĩ kỹ và chỉ được quay lại khi đã hiểu ra vấn sạch tiền trước ngày cưới, cô gái bỏ phố về quê khởi nghiệp làm nông, nuôi 1 con vật ai cũng hãi hùng, sau vài năm có hơn 18 tỷ đồng172828 11/06/2023Nhưng khi cả 2 chuẩn bị kết hôn đã có sự cố xảy ra. Vào đêm trước ngày cưới, bạn trai cô thông báo hủy hôn. Điều này khiến Sun Lisha bị trầm cảm nhẹ, phải về quê dưỡng bệnh. Cô cũng quyết định không làm việc ở thành phố nữa mà sẽ khởi n..."Bí mật" của một cuộc hôn nhân hạnh phúc150958 11/06/2023Yêu một người thì dễ, nhưng yêu người đó cả đời lại không hề dễ chút nào. Tình yêu là sân khấu, là pháo hoa rực rỡ nhưng kết hôn chẳng khác nào tẩy trang sau hậu học đắt giá cho người phụ nữ chần chừ ly hôn khi phát hiện chồng ngoại tình131657 11/06/2023Như bạn đã thấy, rất khó để một mối quan hệ trở lại như ban đầu sau khi một trong hai người ngoại tình. Do đó, khi cân nhắc xem bạn có nên tha thứ cho việc bị phản bội hay không, hãy nhớ rằng bạn đã không làm điều gì sai bố chồng nhờ một việc, con dâu choáng váng phát hiện ra chuyện bí mật suốt 10 năm của bố chồng131345 11/06/2023Trước khi cưới, tôi và anh ấy có bàn bạc lựa chọn ở riêng để cuộc sống thoải mái, không bị gò bó và tránh đi mối quan hệ không tốt giữa mẹ chồng - con dâu như người ta thường gói hàng vợ đặt online, tôi sốc nặng khi nhìn thấy thứ bên trong131023 11/06/2023Tôi lấy vợ cùng quê. Cô ấy là bạn học từ thời cấp 3 của tôi. Ngày còn học cùng nhau, tôi đã ấn tượng với vợ vì cô ấy vừa học giỏi vừa thuộc nhóm ngoan hiền nhất nhì trong 'sát thủ' của tình yêu vợ chồng mà bạn không biết123538 11/06/2023Khi kết hôn, ai chẳng muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Ai chẳng muốn được chồng yêu nhưng muốn thế trước hết hãy biết những gì làm chồng ghét mật của con dâu123448 11/06/2023Đã gần 23 giờ mà chưa thấy con dâu về, bà Minh buông màn lên giường từ lâu nhưng không sao ngủ được. Bà nằm nhẩm tính, dễ cũng đến cả tháng nay Hương về khuya mà các lý do cô đưa ra đều rất qua chồng hiện đại mong con dâu sắc sảo, giao cả tiệm vàng sau 2 tháng123401 11/06/2023Vì gia đình làm kinh doanh nên mẹ chồng muốn chọn dâu sắc sảo, nhanh nhạy làm ăn, các việc khác không quan cưới cầu vồng đẹp mê mẩn của cặp đôi nên duyên nhờ định mệnh223413 10/06/2023Brian Moy và Emily Zboril đến từ Mỹ lần đầu gặp nhau tại một hội nghị dành cho các nhà khoa học ở Ý. Sau một thời gian dài hẹn hò, Brian đã cầu hôn bạn gái mình ở San Antonio Mỹ vào dịp Giáng sinh khi hai người đang lái xe cùng nhau.
Nhiều bà vợ rất hay hỏi chồng "Mẹ anh và em cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước?". Trên thực tế, chỉ những phụ nữ không có cảm giác an toàn trong hôn nhân mới luôn so sánh mình với bố mẹ của người đàn ông như vậy. Trong nhiều trường hợp, đàn ông sẽ chọn cha mẹ của anh ta mà không do dự. Không thể trách đàn ông vì đây là bản chất của con người. Ai cũng sinh ra và lớn lên bên cha mẹ, cha mẹ đã cho ta cuộc sống, đồng thời cho ta quyền được học hành, nhờ cha mẹ ta mới có cơ hội được gặp ai đó trong cuộc đời và trở thành một nửa của người ấy. Nhưng xin nhắc lại, dù cha mẹ rất quan trọng nhưng đôi khi người yêu cũng quan trọng không kém, vì vậy đàn ông thông minh sẽ không vì mẹ mà bỏ rơi vợ. Anh Hảo Hà Nội là một người đàn ông rất hiếu thảo. Bố anh bỏ rơi mẹ con anh khi anh còn rất nhỏ, Hảo lớn lên bên cạnh mẹ, trong vòng tay của mẹ. Anh Hảo hiểu mẹ đã phải vất vả, tần tảo nuôi anh thế nào nên anh luôn cố gắng đối xử thật tốt với mẹ mình. Lớn lên, anh Hảo được nhận vào trường Đại học tốt, tìm được một công việc như ý và rồi gặp người yêu của mình. Trong cuộc sống đời thường, mẹ anh Hảo rất khó tính. Một mặt là do bà gặp nhiều áp lực trong cuộc sống, mặt khác do cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc nên bà trở nên độc đoán, khó chịu. Sau khi anh Hảo và vợ kết hôn, mẹ của anh đã làm mọi thứ chống lại vợ anh. Thế nhưng anh Hảo chưa từng đứng về phía vợ mà lúc nào cũng về phe mẹ anh. Hai năm trước, vợ của anh Hảo quyết định ly hôn trong cơn tức giận, bỏ lại anh và đứa con một cách tàn nhẫn. Khi vợ mới rời đi, anh Hảo không cảm thấy gì, nhưng những ngày sau đó, anh bắt đầu thấy bầu trời như sắp sụp xuống. Đứa trẻ không có ai chăm sóc và những cảm giác thân thuộc không còn nữa. Lúc này, anh Hảo mới thấm thía được vợ quan trọng như thế nào, thậm chí, trong một số trường hợp, có khi vợ còn quan trọng hơn cả mẹ. Nhưng lúc này, hối hận thì đã quá muộn. Thực tế, chúng ta luôn coi cha mẹ là người vô cùng quan trọng, cha mẹ đã cho chúng ta cuộc sống và cho chúng ta rất nhiều thứ. Nhưng khi bạn gặp tình yêu, bạn sẽ phát hiện ra rằng người yêu của bạn cũng rất quan trọng, mặc dù người phụ nữ ấy không cho bạn cuộc sống như mẹ, cũng không cho bạn quyền được học hành như mẹ, nhưng cô ấy là người song hành cùng bạn suốt cuộc đời còn lại. Điều này đóng vai trò quan trọng. 01. Một người mẹ vô lý sẽ hủy hoại cuộc hôn nhân của con trai mình Người xưa nói “Dù thiếu thốn cũng phải sống cho ra sống”. Có thể một số người cho rằng người mẹ khó tính vì bị chồng bỏ rơi, bà đã đặt cả cuộc đời của mình vào con trai mình và dành tất cả cho con. Cũng bởi vì vậy, khi người mẹ vô lý, người con trai chưa bao giờ ngăn cản, đôi khi còn đứng về phía mẹ để đối phó với vợ. Làm một người hiếu thảo là rất quan trọng, bởi vì có một câu nói như thế này "Dẫu cuộc sống có trăm nghìn điều phải lo thì hiếu thuận vẫn là trước nhất". Con cái phải hiếu thuận với cha mẹ là lẽ dĩ nhiên nhưng cũng đừng lấy vai trò là cha mẹ mà làm ảnh hưởng đến con cái. Cha mẹ phải thể hiện được vai trò thực sự của mình. Mẹ đã trải qua một cuộc đời vất vả, không bằng phẳng thì đừng gây khó dễ cho con trai, phá hỏng cuộc hôn nhân của con trai. Nhiều bà mẹ không hài lòng với nàng dâu hiện tại, muốn tìm cho con trai một người phụ nữ tốt hơn. Nhưng người phụ nữ tốt trong mắt người mẹ, chắc gì đã phù hợp với người con trai. Trong trường hợp này, lợi đâu không thấy, chỉ thấy hại cho con cái. 02. Cha mẹ bạn đã nuôi nấng bạn, nhưng vợ bạn chiến đấu cùng bạn Cha mẹ tốt với chúng ta và cho chúng ta cuộc sống. Vì vậy, mọi người luôn coi cha mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Tôi nhớ có người đã nói câu này "Đời này ta chỉ tin một người, người đó là người đã cho ta sinh mệnh”. Nhưng nhìn lại, trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn và thăng trầm, đa phần những khi chúng ta gặp phải những điều này, chính vợ là người đồng hành, cùng chúng ta vượt qua. Người yêu/người vợ không quan trọng sao? Điều này chắc chắn là sai, bởi vì cô ấy là người sẽ cùng bạn đi hết cuộc đời. Cha mẹ bạn cho bạn cuộc sống, nhưng cha mẹ bạn không thể đi cùng bạn cả đời. Vợ của bạn không cho bạn sự sống nhưng họ sẽ luôn đồng hành cùng bạn trong cuộc sống, truyền những tia sáng mới vào phần đời còn lại của bạn. Chúng ta phải hiếu thảo với cha mẹ đã sinh ra mình, nhưng đồng thời cũng phải hiếu thuận với người yêu đã đồng hành cùng mình. Là một người đàn ông, chúng ta phải có trách nhiệm dành những gì tốt nhất cho người phụ nữ của mình và chăm sóc họ, bên cạnh cha mẹ mình. Có người đàn ông lại chỉ biết nâng niu khi đã mất đi, lúc đó có ngồi bồi hồi thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Vì vậy, ở bên người mình yêu, hãy đối xử với cô ấy như người quan trọng nhất của mình. 03. Đừng đối xử tệ bạc với bố mẹ Đàn ông đừng đối xử tệ bạc với vợ nhưng cũng cùng đừng vì vợ mà tệ bạc với bố mẹ. Đàn ông thông minh không bao giờ lựa chọn giữa bố mẹ và vợ, chỉ có những người đàn ông kém cỏi mới đấu tranh vì điều này. Một người đàn ông có năng lực sẽ luôn biết cách giải quyết những xung đột trong gia đình, để cha mẹ và người yêu của anh ta sống hòa thuận, đôi bên đều không bị tổn thương. Khi người đàn ông phải đấu tranh giữa hai lựa chọn này, nghĩa anh ta đã thua cuộc, cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ có vấn đề. Vì vậy, nếu không có mâu thuẫn gì lớn giữa bố mẹ và vợ thì không nên lựa chọn giữa hai đối tượng này, giả dụ có gặp vấn đề thì thay vì lựa chọn, phải tìm cách giải quyết. Kết Luận Mẹ và vợ ai quan trọng hơn? Có thể khi người vợ ở bên, người đàn ông sẽ không hiểu vợ quan trọng thế nào, nhưng nếu một ngày vợ bỏ gia đình vì bạn, bạn sẽ nhận thấy tầm quan trọng của cô ấy. Chúng ta luôn coi cha mẹ là những người quan trọng nhất, vì họ đã cho ta cuộc sống, cho ta quyền được học hành, cho ta cuộc sống vật chất. Nhưng người yêu lại là ngươisẽ đi cùng bạn mãi mãi, vì vậy một nhà văn nữ đã có câu nói hay “Hãy tử tế với người bạn chăn gối của bạn, vì người ấy là người đi cùng bạn đến suốt cuộc đời. Hãy đối xử tốt với cô ấy, vì khi về già bạn sẽ chỉ tìm thấy người bạn chăn gối của mình”. * Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả Theo Vietnamnet
mẹ người vợ cả của tôi